(Kính tặng gia đình Liệt sỹ Phạm Ngọc Hùng)
Giữa chiến trường nơi rừng núi xa xôi
Lặng tiếng súng con viết thư cho mẹ
Bỏ trong lọ Penesiline con gửi về mẹ nhé
Thả suối khe, mong mẹ nhận thư này.
Hai năm ròng 60 bức thư tay
Con thầm ước mong có ngày mẹ nhận
Lúc hành quân cũng như khi ra trận
Không thấy hồi âm, chẳng giận mẹ một lần.
Chiến tranh kết thúc rồi con sẽ ra quân
Con chỉ muốn được quây quần bên mẹ
Giữa núi rừng Kontum chiều buồn lặng lẽ
Thư viết nhiều…có đến mẹ được đâu?
Cuộc chiến gian nan chúng con phải đương đầu
Vì Tổ quốc vượt đèo sâu chẳng quản
Mẹ đừng lo bên con còn bè bạn
Nếu thư không về đừng chán nản…mẹ ơi!
Và một ngày kia hạnh phúc tuyệt vời
Chiếc lọ Penesiline họ đưa về cho mẹ
Mẹ chẳng nói chỉ âm thầm lặng lẽ
Thư đã về…con của mẹ còn đâu!
Nén nhang thơm leo lét dưới đèn dầu
Mẹ run rẩy cầm thư không dám đọc
Hai năm trời mẹ đã không dám khóc
Tổ quốc mình sẽ bao bọc con yêu…
Phan Trung Can 25/7/2019
Liệt sĩ Phạm Ngọc Hùng, người đã viết hơn 60 bức thư trong 2 năm 2 tháng quân ngũ, cũng là 2 năm cuối đời của anh.
Anh đã từng viết một bức thư bỏ trong lọ penexilin rồi thả theo dòng suối khi ở chiến trường Tây Nguyên, với hy vọng mơ hồ là sẽ có người vớt được bức thư và chuyển nó về cho gia đình mình. Vậy mà bức thư ấy đã có người vớt được, và đã chuyển tới tận tay bố mẹ Hùng ở Hà Nội. Nhưng, đau xót thay, lúc bố mẹ anh nhận được bức thư trong cái lọ đựng thuốc ấy thì Hùng đã vĩnh viễn nằm lại ở mảnh đất Kon Tum trong một trận đánh vào năm 1971. Năm đó anh 20 tuổi.