Yêu một người… chẳng thể nói mình yêu
Duyên xếp lại theo buổi chiều ly biệt
Dẫu cho ta vẫn yêu người tha thiết
Nhưng nay đành câm nín… nén vào tim.
Yêu một người… nhưng chỉ biết lặng im
Hay cầu chúc họ luôn bình yên vậy
Dẫu cho ta thương họ nhiều biết mấy
Cũng chẳng đành… để họ thấy ta yêu.
Gọi cố nhân… chua xót biết bao nhiêu
Gọi tri kỷ… có bền theo ngày tháng
Cứ thầm yêu… cứ kìm ngăn lệ mặn
Để tháng ngày quên lãng bóng hình xưa.
Yêu một người… cả khi đứng trong mưa
Đều day dứt mối tình xưa làng lỡ
Là nhói đau khi nhắc từ “duyên nợ”
Là trọn đời nhung nhớ… một người dưng.
HKL.