Em hiểu mà ánh mắt của anh
Ánh mắt đã từng đốt mùa thu vàng qua ngõ
Ánh mắt nào trao em từ những ngày tóc đỏ
Bao năm rồi vẫn lặng lẽ nhìn theo
Em hiểu mà nỗi nhớ vẫn trong veo
Hiểu cả những bồi hồi xao xuyến
Có phảng phất yêu thương qua từng câu chuyện
Anh vẫn đợi chờ gì sau những tháng ngày xa….
Dẫu biết rằng chúng mình chẳng thể nào về lại hôm qua
Lời hò hẹn bỏ quên bên thềm cửa
Em quá ngu ngơ chẳng hiểu lời anh hứa
Để vọng hoài ở những hôm nay
Chắc tại chúng mình chẳng đủ cơ may
Bà Nguyệt mới se duyên nhầm kẻ khác
Em qua đò yêu để mình anh bước lạc
Trên đường tình lẻ bóng chông chênh
Đến bây giờ mới hiểu nỗi buồn tênh
Mới thầm trách lòng mình khờ dại quá
Hạnh phúc bên ai để mặc người chắp vá
Mối duyên hờ với một kẻ đến sau.
Chẳng phải vì em chẳng biết anh đau
Chẳng phải bởi em vô tâm đến thế
Em thương anh hơn những gì có thể
Nhưng cũng đành hai đứa… hai nơi.
Tự ru lòng mình vào quá khứ anh ơi!
Nhóm yêu thương cho người đàn bà bên cạnh
Đừng để cuộc đời chìm trong bất hạnh
Tận cuối cùng vẫn mãi chỉ cô đơn…
N.N