Từ hôm dạo ấy chia phôi
Người đem lấy hết tim tôi dại khờ.
Cuối mặt nhìn đời ngẩn ngơ
Nào ai học lấy chữ ngờ được đâu !
Ngước mặt nén giọt lệ đau
Trời xanh chẳng nhận nát nhàu vỡ tan.
Chảy qua miền nhớ lỡ làng
Đưa về kí ức nặng mang tim sầu.
Đi qua một cuộc bể dâu
Cho ta nhìn lại nỗi đau riêng mình.
Nhân gian say tỉnh chữ tình
Kẻ cười người khóc, ta – mình riêng chung.
Bên nhau say đắm đã từng
Quay lưng bỗng hóa người dưng bao giờ !
Là tôi ngày ấy dại khờ
Tạc ghi lời hứa phai mờ vào tim.
Người đi biền biệt cánh chim
Ta không là gió biết tìm nơi đâu.
Còn đây kỉ niệm năm nào
Đành đem chút nhớ gói vào tháng năm !
#SươngNguyễn