Thanh xuân ấy ta vô tình bắt gặp
Một người dưng có đôi mắt biết cười
Ta mê đắm trong biển hồ sâu thẳm
Hồn u mê… ngây ngốc suốt một đời.
Thanh xuân ấy ta ngỡ mình đã gặp
Người cùng ta đi cuối đất cùng trời
Ta thiết tha trao bao câu ước nguyện
Nắm tay nhau… xây tổ ấm bên người.
Thanh xuân ấy ta khạo khờ nông nổi
Khiến duyên như mây lạc cuối phương trời
Ôm nuối tiếc con tim ta ngây dại
Mãi in sâu hình bóng ấy của người.
Thanh xuân có khi nao quay trở lại
Để cho ta một giây phút bên người
Ta chẳng biết tim có còn rung động
Trước người dưng… có đôi mắt biết cười…
HKL.