“Hàng cây xưa, dãy ghế đá thủa nào
Nhớ … anh gọi tên, người xưa … nơi nào ???”
Nỗi nhớ, có khi thoảng qua phút chốc, nhưng có khi lại quay quắt cồn cào, có khi trào dâng nước mắt. Nỗi nhớ, có khi nhẹ nhàng, mông lung, không nắm bắt, có khi lại thổn thức như xoáy vào bên trong bao kỉ niệm. Khi anh bắt đầu chìm trong những nỗi nhớ triền miên là lúc anh thấy mình cô đơn nhất, lẻ loi nhất, quýnh quáng kiếm tìm chút kỉ niệm để nhắc rằng mình vẫn còn tồn tại. Tô phở Thìn thơm lừng, một buổi tối đẹp trời dạo phố bên em, một chiều đầy gió chạy rong trên cánh đồng và nghe gió tạt vào lòng, những nỗi nhớ bắt nguồn từ những điều bình dị nhất, ấm áp nhất xa xưa… nơi miền nhớ.
Cuộc sống trôi qua, em bước vào đời anh, vội vàng rời đi rồi để lại cả một bầu trời thương nhớ. Nỗi nhớ cũng làm cho anh mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Nhưng tuổi trẻ nhiệt huyết và đam mê, đâu chỉ là những khoảng đêm dài nhung nhớ. Hiện tại là đây, cuộc sống là đây, là những gì anh đang nắm giữ, ngay lúc này. Anh học cách yêu thương tất cả và sống trọn vẹn tất cả, để những điều của hôm nay, sẽ trở thành hoài niệm đẹp trong nỗi nhớ của ngày mai. Như một nhà thơ đã từng nói: “Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương.” Tình yêu sẽ chỉ cho chúng ta con đường đi đến hạnh phúc. Và nỗi nhớ sẽ là quyển nhật kí về những chặng đường đã qua để chúng ta mỉm cười mỗi khi nhớ về…!
Nhưng nỗi nhớ vẫn mãi đong đầy trong anh, và kìa trái tim kia vẫn luôn hướng về ai đó…
Và con người vẫn luôn yêu thương nhau như thế.
Cho nhau những tiếng cười, những lời yêu thương…nặng lòng thế – nơi miền nhớ!
Để những nỗi nhớ ùa về trong đêm cùng những giọt mưa rơi tí tách bên hiên nhà…!
Kim Chung – 2023